Thông tin mới nhất: Phương pháp làm Phóng sự điều tra

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Bức thư đầu tiên

Đã lâu lắm rồi em không còn dừng chân lại, dù một lần thôi, trên chiếc cầu Nghệ Thuật *.
Mười năm có lẽ. Từ ngày vắng anh. Em chỉ tình cờ đi ngang qua và hững hờ nhìn dòng sông Seine như trăm ngàn con sông khác. Em không dám dừng lâu ở đấy, sợ phải nhìn lại cơn nắng quái chiều xưa, sợ phải nhìn lại băng ghế gỗ trên cầu mà ngày ấy có nét cười anh giữa một hoàng hôn của mùa xuân chưa tắt. Em chỉ lẳng lặng đi vào một quán cà phê trước mặt. Bao nhiêu giông bão đã qua trong đời, nhưng em không vì thế đổi thay. Vẫn như thuở nào, một tách cà phê đắng, một quyển sách trên tay. Và chợt nhớ đến bốn câu thơ của anh Ngọc Khôi mà anh yêu thích:
Một ly cà phê sáng
Đủ ấm một ngày buồn
Một điếu thuốc hoàng hôn
Đủ bình yên giấc tối.
Quán cà phê chiều nay sao vắng khách. Điều hiếm có cho một buổi chiều đẹp trời như hôm nay. Cầm quyển sách trên tay, quyển sách chằng chịt chữ, vậy mà em cứ ngỡ mình đang nhìn những tờ giấy trắng chơ vơ. Giật mình tự hỏi không lẽ mình đã mất đi cái thói quen đọc sách rồi chăng ? Thôi đành gấp sách lại vậy. Lơ đãng nhìn chung quanh. Chiếc cầu trước mặt em muôn đời vẫn thế. Vẫn nhìn xuống giòng sông Seine lặng lờ, an bình đến độ tưởng chừng như cô độc giữa một Paris phồn hoa náo nhiệt, giữa một Paris mà hình như giấc ngủ đêm khuya không bao giờ hiện hữu. Chiếc cầu Nghệ Thuật mang nét cười anh, muôn đời vẫn thế. Vẫn những cặp tình nhân trao nhau những nụ hôn không chút ngại ngùng, đẹp lạ lùng, bởi lúc ấy thiên hạ và thế gian không còn nghĩa lý. Vẫn còn đấy vài anh họa sĩ mang giá vẽ phác họa nhà thờ Đức Bà ở xa xa. Chưa có hình ảnh nào lãng mạn bằng hình ảnh một chiếc giá vẽ đứng chơ vơ trên chiếc cầu gỗ ấy. Vẫn còn đấy những chàng trai cô đơn, lãng tử, nhìn xuống giòng sông... mơ một cuộc đổi thay, mơ một chuyến viễn du ngày mai, có lẽ ? Trong số đó, bây giờ, lại có em !
Cây cầu gỗ muôn đời vẫn thế. Và mộng mơ em cũng muôn đời vẫn thế. Dú sự thật có bẽ bàng đến đâu, xin vẫn mơ cho đời mình ấm mộng... Em lại nghĩ quẩn nữa rồi. Đứng dậy đi về vì trời chiều sắp tắt. Em cố tưởng tượng mắt môi anh để còn có thể đi tiếp đoạn đường... Đoạn đường sẽ ra sao? Có còn anh hay mất ? Tưởng tượng tiếp nhé, lát nữa về đến nhà, sẽ thấy anh ngồi ở phòng khách đang xem một trận đá banh trên TV. ỡ Mình ăn cơm anh nhé ! Lát nữa em pha trà sen anh uống, mình nói chuyện đến khuya. Công việc làm hôm nay của anh như thế nào ? Ôi chao, bao kỷ niệm kéo về. Lại cũng chỉ là hai chữ kỷ niệm tàn tro ! Em cố bước thật mau.
Đã bao nhiêu giòng sông chảy về trên đôi má. Đã bao cơn bão cát trên sa mạc cô liêu. Em vẫn còn đứng đây như bức tường thành không bao giờ sụp đổ. Cám ơn Trời đã ban cho một vì sao lãng mạn. Nhưng giấc mơ em nằm tận chân mây, hai bàn tay bé quá, lấy gì để đổi đời và phá tan định mệnh ?
Chỉ biết ngồi đây viết thư tình vô vọng và bắt chước làm thơ như Tương Phố ** dạo nào.
Pont des Arts, Paris, hay Passerelle des Arts (thế kỷ 19), nằm trên dòng sông Seine, nối liền điện Louvre bên hữu ngạn (rive droite) và Học viện Pháp quốc bên tả ngạn (rive gauche).
** Tương Phố là 1 nữ sĩ sinh năm 1900 tại Lạng Sơn, Bắc phần. Bà bắt đầu bước vào văn đàn năm 1928 trên tạp chí Nam Phong của nhóm Phạm Quỳnh. Những áng thơ và ký sự của bà (xin trích Việt Nam Thi nhân tiền chiến của Nguyễn Tấn Long và Nguyễn Hữu Trọng) là tiếng nói của 1 tâm hồn đau khổ khi tình yêu tan vỡ, là tiếng lòng của người góa phụ khi vĩnh viễn xa chồng.
BẢO TRÂM

0 nhận xét:

Chương trình truyền hình

Qùa tặng âm nhạc "Nhớ mẹ yêu"

Chương trình Truyền Hình

Chương trình Truyền Hình

Mùa Hè Xanh 2008

Mùa Hè Xanh 2008


  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP