Thông tin mới nhất: Phương pháp làm Phóng sự điều tra

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009

Giấc mơ Tình yêu

Một cô gái nhiệt thành và yêu cuộc sống nên chẳng bao giờ phiền muộn quá lâu với những khó khăn, trắc trở, vì cô cho rằng trong cuộc sống này có mấy ai lúc nào cũng gặp toàn chuyện vui… Xem ra đó cũng là quan niệm sống của Sung Yu Ri, nàng công chúa của màn ảnh nhỏ Hàn Quốc vốn gắn liền với biệt danh Biểu tượng vui vì lúc nào cũng cười rất tươi.
Trong phim Giấc mơ tình yêu, nhân vật Kim Yoo Bin của Sung Yu Ri là một cô gái trẻ đương đại mạnh mẽ, khác hẳn với những thiếu nữ đầy nữ tính mà cô từng hóa thân trước đây, cả về ứng xử và quan niệm về tình yêu. Với tính cách trong sáng, nhiệt thành, chân thật và khao khát vươn lên, Yoo Bin đã trở thành chỗ dựa tinh thần cho hai chàng trai trẻ tuổi là Choi Gun Hee (do Cha Tae Hyun đóng) và Cha Seung Huyn (Kim Nam Jin). Là một cô gái thông minh, hoạt bát, có vẻ Sung Yu Ri không gặp nhiều khó khăn trong diễn xuất, nhưng Sung Yu Ri đã tâm sự với phóng viên Dong-A Ilbo: "Hồi còn là thành viên của nhóm Fin K.L, tôi vốn là một cô gái nhút nhát, và đến nay cũng vẫn thế. Đó chính là con người thật của tôi. Nhưng lần này, tôi thật sự muốn bộc lộ tất cả những tài năng của mình. Và nay thì tính cách của tôi cũng đã đồng bộ với tính cách của nhân vật Yoo Bin". Suốt 3 năm sau khi tốt nghiệp, Yoo Bin nhận làm thêm công việc giao bánh trong khi chờ tìm một việc làm ổn định, dẫu vậy cô vẫn luôn vui vẻ. Yu Ri thú nhận: "Tôi thích vai diễn của mình trong Chuyện tình vượt thời gian hơn dù việc đóng phim đó với tôi quả thật rất là khó khăn”.
Những cố gắng của Sung Yu Ri đã được đền đáp, Giấc mơ tình yêu trở thành phim ăn khách, còn đạo diễn Lee Kwan-hee không tiếc lời khen ngợi: "Sung Yu Ri là diễn viên truyền hình đẹp nhất kể từ sau Shim Eun Ha. Yu Ri có tiềm năng trở thành một diễn viên xuất sắc". Mong manh mà không yếu đuối, Sung Yu Ri được gọi là công chúa của màn ảnh nhỏ. Vai diễn Kim Yoo Bin trong phim Giấc mơ tình yêu được đo ni đóng giày cho Sung Yu Ri, kinh phí làm phim gần 5 triệu USD, với những cảnh quay tuyệt đẹp với núi tuyết, biển xanh ở Hàn Quốc, Nhật Bản, Indonesia, Thái Lan...

Read more...

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Người đẹp Khammoon Phommasone "đột nhập" sân tập U23 Việt Nam.

Trong buổi tập chiều nay (7/12), các cầu thủ U23 Việt Nam chỉ tập nhẹ để lấy lại thể lực sau trận đấu căng thẳng với U23 Malaysia và chiều qua. Trên sân, cô sinh viên xinh đẹp người Lào - Khammoon Phimmasone - tình nguyện viên dẫn đoàn có phút nghịch ngợm với bóng.



Theo: Ngôi sao

Read more...

Thứ Hai, 30 tháng 11, 2009

Phóng viên Việt Nam "khoáy đảo" Seagames 25 tại Vientiane

Rất đông phóng viên Việt Nam đã có mặt tại Vientiane, Laos cùng ĐT U23 Việt Nam. Và ngay sau khi xuất hiện, họ đã "khuấy đảo" không khí SEA Games 25.
Bắt đầu từ sân bay Vientiane, cánh săn ảnh và cầm bút đã "dồn" HLV của ĐT U23 Việt Nam, Henrique Calisto vào một góc tiền sảnh của sân bay để thực hiện bài phỏng vấn đầu tiên khi đội tuyển đặt chân đến xứ sở hoa Champa.Và trong buổi tập chiều cùng ngày của ĐT U23 Việt Nam tại sân ĐH Quốc gia Laos, hàng trục phóng viên đến từ nhiều cơn quan thông tấn, báo chí và truyền hình Việt Nam lại có mặt để phản ánh nhanh nhất đầy đủ nhất những thông tin xung quanh thầy trò Calisto.
Dưới đây là những hình ảnh về ngày đầu tiên tác nghiệp tại Laos của các phóng viên Việt Nam.
HLV Calisto giữa vòng vây của các phóng viên Việt Nam ngay sau khi vừa xuống tới sân bay.
Câu hỏi dành cho HLV Calisto nhiều nhất là xung quanh vấn đề chấn thương của Trọng Hoàng.Các thợ săn chụp ảnh toàn đội trước cửa sân bay Viên Chăn.
Phương tiện đi lại chủ yếu của các phóng viên tại Viên Chăn là xe tuk tuk.
Phóng viên Việt Nam cũng là những phóng viên nước ngoài đầu tiên có mặt tại Lào để tác nghiệp SEA Games 25

Bản đồ thủ đô Viên Chăn trở thành vật bất ly thân của mỗi phóng viên.
Theo: VTC

Read more...

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Bức thư đầu tiên

Đã lâu lắm rồi em không còn dừng chân lại, dù một lần thôi, trên chiếc cầu Nghệ Thuật *.
Mười năm có lẽ. Từ ngày vắng anh. Em chỉ tình cờ đi ngang qua và hững hờ nhìn dòng sông Seine như trăm ngàn con sông khác. Em không dám dừng lâu ở đấy, sợ phải nhìn lại cơn nắng quái chiều xưa, sợ phải nhìn lại băng ghế gỗ trên cầu mà ngày ấy có nét cười anh giữa một hoàng hôn của mùa xuân chưa tắt. Em chỉ lẳng lặng đi vào một quán cà phê trước mặt. Bao nhiêu giông bão đã qua trong đời, nhưng em không vì thế đổi thay. Vẫn như thuở nào, một tách cà phê đắng, một quyển sách trên tay. Và chợt nhớ đến bốn câu thơ của anh Ngọc Khôi mà anh yêu thích:
Một ly cà phê sáng
Đủ ấm một ngày buồn
Một điếu thuốc hoàng hôn
Đủ bình yên giấc tối.
Quán cà phê chiều nay sao vắng khách. Điều hiếm có cho một buổi chiều đẹp trời như hôm nay. Cầm quyển sách trên tay, quyển sách chằng chịt chữ, vậy mà em cứ ngỡ mình đang nhìn những tờ giấy trắng chơ vơ. Giật mình tự hỏi không lẽ mình đã mất đi cái thói quen đọc sách rồi chăng ? Thôi đành gấp sách lại vậy. Lơ đãng nhìn chung quanh. Chiếc cầu trước mặt em muôn đời vẫn thế. Vẫn nhìn xuống giòng sông Seine lặng lờ, an bình đến độ tưởng chừng như cô độc giữa một Paris phồn hoa náo nhiệt, giữa một Paris mà hình như giấc ngủ đêm khuya không bao giờ hiện hữu. Chiếc cầu Nghệ Thuật mang nét cười anh, muôn đời vẫn thế. Vẫn những cặp tình nhân trao nhau những nụ hôn không chút ngại ngùng, đẹp lạ lùng, bởi lúc ấy thiên hạ và thế gian không còn nghĩa lý. Vẫn còn đấy vài anh họa sĩ mang giá vẽ phác họa nhà thờ Đức Bà ở xa xa. Chưa có hình ảnh nào lãng mạn bằng hình ảnh một chiếc giá vẽ đứng chơ vơ trên chiếc cầu gỗ ấy. Vẫn còn đấy những chàng trai cô đơn, lãng tử, nhìn xuống giòng sông... mơ một cuộc đổi thay, mơ một chuyến viễn du ngày mai, có lẽ ? Trong số đó, bây giờ, lại có em !
Cây cầu gỗ muôn đời vẫn thế. Và mộng mơ em cũng muôn đời vẫn thế. Dú sự thật có bẽ bàng đến đâu, xin vẫn mơ cho đời mình ấm mộng... Em lại nghĩ quẩn nữa rồi. Đứng dậy đi về vì trời chiều sắp tắt. Em cố tưởng tượng mắt môi anh để còn có thể đi tiếp đoạn đường... Đoạn đường sẽ ra sao? Có còn anh hay mất ? Tưởng tượng tiếp nhé, lát nữa về đến nhà, sẽ thấy anh ngồi ở phòng khách đang xem một trận đá banh trên TV. ỡ Mình ăn cơm anh nhé ! Lát nữa em pha trà sen anh uống, mình nói chuyện đến khuya. Công việc làm hôm nay của anh như thế nào ? Ôi chao, bao kỷ niệm kéo về. Lại cũng chỉ là hai chữ kỷ niệm tàn tro ! Em cố bước thật mau.
Đã bao nhiêu giòng sông chảy về trên đôi má. Đã bao cơn bão cát trên sa mạc cô liêu. Em vẫn còn đứng đây như bức tường thành không bao giờ sụp đổ. Cám ơn Trời đã ban cho một vì sao lãng mạn. Nhưng giấc mơ em nằm tận chân mây, hai bàn tay bé quá, lấy gì để đổi đời và phá tan định mệnh ?
Chỉ biết ngồi đây viết thư tình vô vọng và bắt chước làm thơ như Tương Phố ** dạo nào.
Pont des Arts, Paris, hay Passerelle des Arts (thế kỷ 19), nằm trên dòng sông Seine, nối liền điện Louvre bên hữu ngạn (rive droite) và Học viện Pháp quốc bên tả ngạn (rive gauche).
** Tương Phố là 1 nữ sĩ sinh năm 1900 tại Lạng Sơn, Bắc phần. Bà bắt đầu bước vào văn đàn năm 1928 trên tạp chí Nam Phong của nhóm Phạm Quỳnh. Những áng thơ và ký sự của bà (xin trích Việt Nam Thi nhân tiền chiến của Nguyễn Tấn Long và Nguyễn Hữu Trọng) là tiếng nói của 1 tâm hồn đau khổ khi tình yêu tan vỡ, là tiếng lòng của người góa phụ khi vĩnh viễn xa chồng.
BẢO TRÂM

Read more...

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Con cua lột xác

Tôi đến thăm chị vào một buổi chiều mưa tuyết giăng mù mịt . Đúng là tôi lơ đễnh quá nên quên hồi tối forcast có cảnh cáo mọi người về trận tuyết này . Khốn khổ, tôi đã bị cận thị, rất ghét lái xe trời tuyết mà cái xe thì nó cứ trơn trườn trượt trên đường như đang múa ba lê vậy ! Phào ...cuối cùng thì tôi cũng bò tới nơi an toàn .

Từ phút cầm cái steering wheel, hơi thở của tôi như bị chặn lại vì hồi hộp, vì sợ bị trượt xuống lề nằm mương ngó tuyết . Giờ thì tôi mới được thở phào nhẹ nhõm . Gió thối lạnh đến hai hàm răng nó cứ đánh lô tô cầm cập Very Happy ...cố thò cái bàn tay quên đeo gloves ra ngoài để bấm chuông nhà chị . Phải mất năm phút cánh cửa kia mới được mở . Khuôn mặt chị hiện ra với nụ cười vẫn hiền như ngày nào . "Xin lỗi để em chờ lâu .."

Tôi hốt hoảng vì sợ chị bị lạnh nên không màng tới việc tôi nãy giờ bị cóng cả tay, làm gì nghĩ đến chuyện bắt lỗi lung tung . "

Trời ơi ...chị vao `nhà lẹ đi ....ảnh đâu rồi sao không ra mở cửa mà để chị phải ra đây??

" "ảnh đi làm rồi cưng ...overtime ..." Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của chị, một người phụ nữ vừa mới sanh con chưa tròn tháng, tôi nghe nghèn nghẹn trong cổ .

Gia đình này không chỉ có mình chị với người chồng, mà còn có cả gia đình nhà chồng, mà dường như ai cũng nhởn nhơ trong phòng luyện chưởng, không thấy một ai có dấu hiệu gì như là đang chăm sóc bà đẻ.

Tôi đã bao lần chứng kiến những cảnh đau đẻ của đàn bà phụ nữ mà cảm thấy xót xa . Mẹ tôi bảo cái đau chuyển dạ chưa chấm dứt được hành trình sanh con cực nhọc của người đàn bà . Đàn bà sanh con như là con cua bị lột xác, là có thể đối diện với tử vong bất cứ lúc nào. Chưa nói là họ còn phải kiêng cữ thật nhiều, không được tắm nước lạnh mà chỉ được xông, không được đi lại nhiều vì sợ đau khớp xương sau này, không được uống nước lạnh mà phải uống nước ấm để tránh việc hai hàm răng sớm "say goodbye", không được ăn rau quả tươi [nhất là cải và đồ chua] vì sợ sẽ bị control hông kịp ...ướt hết ....vân vân và vân vân ...

Thoạt đầu chỉ tò mò vì muốn tìm hiểu thêm cho nghề nghiệp tôi theo đuổi, nhưng sau khi nghe Mẹ nói, đầu tôi quay mòng mòng với những cái kiêng cử này . Nghĩ sao mà khổ thế !!! Nghĩ cũng là một con người phụ nữ, vậy mà sao mỹ họ sanh xong hai tuần là họ đi nườm nượp xoèn xoẹt ngoài phố , chưa kể là khi em bé mới được lọt lòng vài tiếng ở bệnh viện, là người mẹ đã được nhảy dzô shower thoải mái rồi . Xong còn được ăn nguyên một khay nào là kem, salad, táo etc ..confused ...Mẹ lại bảo ...mỹ nó khác ....người Châu Á mình khác ....thế nên mới có nhiều bà Mỹ chưa già lắm mà phải chống gậy đi ...phải mặc diaper ....phải đeo răng giả .....nghĩ cũng thấy interesting ghê !!

Tôi theo chị lê bước chậm chạm "xuống " phòng . Căn phòng nằm ở dưới basement nên có mùi ẩm thấp, không có ánh sáng mặt trời rọi vào .

Lại một lần nữa, như có cái gì đó chắn ngang cổ làm tôi nghèn nghẹn, một chút bất mãn chăng .... "sao chị không dọn lên kia cho tiện hơn ? "

Tôi hỏi mà quên đi cái hoàn cảnh của chị Nét mặt chị đã buồn rồi mà lại bị tôi kéo cho trùng xuống thêm "đâu có chỗ cho chị ....."

Tôi nhận ra mình vừa mới khơi lên cái nỗi buồn trong lòng của chị nên cũng giả đò bắt sang chuyện khác ....

"bé Danny ban đêm ngủ ngoan không chị ..."

Dường như người đàn bà nào cũng vậy , có buồn cỡ nào nhưng khi nói đến con mình thì nét mặt lại rạng cỡ, môi lại nở nụ cười .....

Làm kiếp đàn bà khổ quá . Cưu mang chín tháng mười ngày nặng nhọc, rồi lại như đánh cuộc với sinh mạng của mình để sanh con ra , rồi lại một đời khổ vì con ..

"Nếu chữ hy sinh có ở đời ..... Tôi sẽ nạm vàng treo bảng ngọc ... Cho lòng phụ nữ Việt Nam vui .."

Theo:Maiyeuem.net

Read more...

Chờ sợi nắng lên!

Cơn mưa dầm trải dài nhiều ngày qua Nam California vào những ngày cuối đông . Gió lạnh cũng đua nhau thổi vèo vèo kèm theo mưa lạnh làm cho không gian thêm buồn cô quạnh . Nhất là những đêm khuya vắng tanh giữa vùng đồi cao chơ vơ càng làm tăng thêm cái tĩnh mịch đắm chìm trong những áng mây mong manh bay là đà lưng chừng cố bám quanh khu phố núi . Trước khi bước vào mùa xuân , tiết trời thay đổi bất thường . Cũng như ngọn đèn dầu hay que diêm trước khi sắp tắt sẽ phựt sáng lần cuối như muốn được hưởng giây phút thần tiên cuối cùng trên cõi đời tạm bợ này . Tiếng mưa rơi lách tách bên cửa sổ lắng đọng những giọt mưa lớn nhỏ đang cố bám víu vào khung kiếng , run rẩy lo sợ bị rơi rớt vỡ tan . Dưới ánh vàng leo lét của ngọn đèn đường lan tỏa yếu ớt cho tôi thấy cái óng ã lung linh của dòng nước đang lững lờ tuôn chảy dịu êm theo hai bên vĩa hè vắng lặng . Những chiếc lá vàng khô rơi rớt còn sót lại đâu đó cũng buông xuôi cuộc đời trôi theo dòng nước đi vào cõi hư vô cô tịch . Tận cùng của một kiếp nhân sinh là trở về với cát bụi để bắt đầu cho một con người mới theo chu trình đào thải của vòng luân hồi theo thuyết nhà Phật .
Bầu trời xám xịt đen ngòm bao phủ cả một góc trời buồn thiu . Những thân cây đời trơ trọi khẳng khiu đứng chênh vênh giữa mưa lạnh , chịu đựng bao thăng trầm đang bủa vây . Vạn vật đượm màu tím ngắt như những mảnh đời già nua đang bước vào những tháng ngày ở buổi xế chiều . Hoa cỏ lá cũng ủ dột chờ đợi cụm nắng vàng nồng ấm ve vuốt cho lá thêm xanh tươi , hoa nở khoe sắc màu rực rỡ .
Quanh quẩn trên mặt đường chỉ là những bong bóng nước mong manh thấp thỏm đang nài xin cho dài thêm tuổi thọ để được tung tăng bay nhảy dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngũi của thân phận bọt bèo dễ vỡ .
Loáng thoáng xa xa là những vũng nước lắng đọng chùm mưa tuôn còn vươn vấn nợ trần gian , nằm co ro âm thầm , cam chịu ngàn sợi nuớc trút xuống làm lay động sự yên bình của mặt nước pha lẫn sương đêm . Tất cả như đang lao xao chờ đợi nụ cười xinh xắn của mặt trời cao ngạo còn ẩn nấp sau rặng núi chập chùng trong khí thế hùng vĩ thách thức với thời gian và tự cho ta đây là vua của vũ trụ
Đời con người ta cũng không khác gì với cỏ cây . Mưa làm ướt sủng thân gầy yếu . Những thân cây đời được cắm trồng xuống nền đất màu mở nếu bị mưa cuốn trôi đi lớp phù sa cũng sẽ bị héo tàn theo năm tháng phôi pha .
Sợi nắng nồng cháy sẽ đem tin yêu đến muôn loài . Lá sẽ thêm xanh mượt mà . Hoa sẽ nở muôn màu lộng lẩy và tỏa hương thơm ngạt ngào , cho ta một vùng trời êm đềm . Đường phố sẽ tràn ngập ánh bình minh khi mặt trời ló dạng ở tận chân trời với sắc hồng hiền dịu . Nắng ấm sẽ hứa hẹn một tương lai huy hoàng cho ngày chan hòa sức sống .
Nắng mưa là chuyện thường tình của tạo hoá . Nếu sự dung hòa nhịp nhàng theo mơ ước của con người thì thế gian sẽ tuôn tràn hạnh phúc . Chúng ta chắc sẽ không có buồn tủi hay lo lắng vì ưu tư sẽ làm tóc điểm hoa sương trắng nhanh nhất. Phiền muộn là then chốt làm cho đời người ngắn lại khi phải đương đầu với những nan giãi như cuộn chỉ rối bời . Cầu mong sao cho cuộc đời là một chuỗi ngày yên bình hạnh phúc như bầu trời u ám khao khát ... chờ sợi nắng lên !!
Túy Bạch

Read more...

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Vẻ đẹp Chùa Bút Tháp

Chùa Bút Tháp tên chữ là Ninh Phúc Tự, chùa toạ lạc ven bờ sông Đuống thuộc xã Đình Tổ, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, cách chùa Dâu 3 km . Nói đến Bắc Ninh, ta không thể không nói đến Chùa Bút Tháp. Đây là một ngôi chùa cổ, mặc dù đã trải qua những lần trùng tu, sửa chữa nhưng chùa vẫn giữ được những tác phẩm kiến trúc, điêu khắc tuyệt mỹ và nét nguyên sơ hấp dẫn của nó với sự dung hội hai nền văn hoá Việt - Hoa
Chùa được xây dựng từ thời hậu Lê (thế kỷ XVII). Theo lịch sử, chùa được bà Trinh Thị Ngọc Trúc (vợ vua Lê Thánh Tông) cùng hai nhà sư người Việt gốc Hoa thiết kế. Chùa có tên chữ là "Ninh Phúc Thiền Tự" được xây dựng theo kiểu "nội công ngoại quốc". Ngoài cùng là Tam Quan, tiếp đến là gác chuông rồi đến Tiền Đường, tiếp theo là Thượng điện - gian đẹp nhất cả kiến trúc lẫn điêu khắc. Phía ngoài Thượng điện có lan can bằng đá xanh bao quanh, có khắc hình chủ yếu là động vật, điểm xuyết thêm mây, trời, hoa, lá... Đáng chú ý là những chim, hươu, khỉ, rồng... đều rất sinh động, thần tình. Bên trong có bày các bộ tượng Tam Thế, Tam Thân và tượng Phật Bà Quan Âm nghìn mắt, nghìn tay. Những cái tên, những kiểu kiến trúc gợi nên một vẻ hoang sơ độc đáo mà hấp dẫn, một nét đẹp rêu phong cổ kính.
Tượng Phật Bà - Tác phẩm "độc nhất vô nhị" có kích thước lớn và đồ sộ: cao 3,7m, đường kính vành tay 2,24m, có 11 đầu chia làm 4 tầng, 42 bàn tay và 958 tay nhỏ. Điều kỳ lạ là mỗi bàn tay có một mắt, độc đáo hơn nữa là nhịp điệu mỗi cánh tay không giống nhau. Tượng được đặt trên toà sen Rồng đội, đằng sau là vầng hào quang toả sáng, bên dưới là các hình trang trí sóng nước sống động như một thuỷ cung (Tượng do ông họ Trương làm xong vào ngày tốt mùa thu năm Bính Dần - 1656). Đến với chùa Bút Tháp, du khách sẽ được chứng kiến những nét độc đáo tài tình của nghệ thuật kiến trúc và điêu khắc cổ.
Nối giữa Thượng điện (Thế giới Phật Pháp lòng thành được nhận) và Tích thiên Am (Nơi cầu mong để được siêu thoát) là chiếc Cầu đá cong (Vượt qua cầu đã cao xa giữ sạch bụi trần)bắc ngang qua hồ nước trồng sen tinh khiết. Đứng trên cầu ta có thế ngắm những nét đẹp riêng của cảnh chùa. Cầu dài 4 m gồm 3 nhịp uốn cong vồng, mặt cầu lát đá xanh trơn nhẵn, hai bên cầu có 12 bức lan can đã được chạm khắc rất công phu, tinh xảo và bố trí rất hợp lý: đầu cầu là hai con sư tử và thành cầu là những kiểu chạm trổ cổ quen thuộc, rất hài hoà.
Tháp quay Cửu phẩm liên Hoa – Hoa sen chín tầng – Tháp cao chín tầng như 9 đài sen, 8 mặt đều đặn thể hiện 8 phương của nhà Phật, ngăn cách các tầng là một bức gỗ chạm cánh sen nở xoà bốn phía, đầu nhọn khối nổi phồng. Chín đài sen tượng trưng cho 9 cấp tu hành chính quả của Phật giáo. Điều đặc biệt là nó có thể quay được và không hề phát ra tiếng kêu dù được làm từ mấy thế kỷ, mỗi vòng quay của tháp ứng với 3.542.400 câu niệm phật.
Đến với chùa là đến với một điểm du lịch mang tính nhân văn cao. Trong chùa, có nhiều cổ vật quý giá, nhiều tháp to, nhỏ rất đẹp mà ở những tháp ấy là nơi đặt xá lị của các thiền sư xưa. Tháp Tôn Đức 5 tầng cao hơn 10m là nơi đặt xá lị thiền sư Minh Hạnh, vị tổ thứ hai của chùa. Còn tháp Báo Nghiêm đỉnh tháp hình nậm rượu, cao 13m - 5 tầng, 8 mặt là nơi đặt xá lị của thiền sư Chuyết Chuyết. Tham quan cảnh chùa như một bức tranh tuyệt mỹ vẽ lên trong khung cảnh đồng ruộng bao la. Những mái ngói bồng bềnh, nhấp nhô giữa mầu xanh của cây lá:


"Mênh mông biển lúa xanh rờn
Tháp cao sừng sững trăng rờn bóng cau
Một vùng phong cảnh trước sau
Bức tranh thiên cổ đượm mầu nước non".


Vẻ đẹp chùa Bút Tháp
Thứ Hai, 16/02/2004 - 11:17 AM
Chùa Bút Tháp có tên chữ là Ninh Phúc tự nằm trên khoảng đất rộng phía Tây ở thôn Bút Tháp, xã Đình Tổ, huyện Thuận Thành (Bắc Ninh). Đây là một trong không nhiều ngôi chùa cổ có quy mô lớn ở đồng bằng Bắc Bộ còn lại đến ngày nay và được bảo tồn khá nguyên vẹn.Chùa có kiến trúc tổng thể độc đáo, bố cục gọn gàng, chặt chẽ, sinh động- là một khuôn mẫu về sự kết hợp hài hòa kiến trúc của các chất liệu gạch, gỗ, đá, của sự hòa nhập giữa kiến trúc và môi trường thiên nhiên bao quanh.
Toàn bộ kiến trúc của chùa quay theo hướng Nam, một hướng truyền thống của người Việt. Người Việt xưa có câu: "lấy vợ hiền hòa, làm nhà hướng Nam". Đối với đạo phật, hướng Nam là hướng của trí tuệ, hướng của bát nhã, nhờ có trí tuệ chúng sinh mới đáo bỉ ngạn (đến bến bờ giải thoát- niết bàn).
Kiến trúc chùa được bố trí cân xứng, chặt chẽ ở khu vực trung tâm, nhưng lại rất tự nhiên ở khu vực xung quanh. Cụm kiến trúc trung tâm ở chùa Bút Tháp bao gồm 8 đơn nguyên chạy song hành được bố trí đăng đối trên một đường "thần đạo" và được bao bọc bởi hai dãy hành lang chạy suốt dọc chùa ở hai bên đó là tòa Tiền Đường, Thượng Điện, Cầu Đá, tòa Tích Thiện Am, Trung Đường, Phủ Thờ, tòa Hậu Đường và hàng tháp đá. Sau nhà Hậu Đường bố trí đăng đối theo trục chính và phương pháp xử lý các khối kiến trúc của công trình đã tạo nên vẻ thâm nghiêm, u tịch cho cảnh chùa. Sự bố trí chặt chẽ ở khu vực trung tâm này thể hiện tư tưởng về g iáo lý của đạo phật, diễn tiến từ nhận thức suy lý đến thự c hành chính nghiệm đã đạt được đến sự giác ngộ và giải thoát. Mỗi khi đi qua một công trình kiến trúc là khách hành hương đã bước dần vào ý đạo. Có thể nói rằng người thiết kế công trình này khi vẽ đồ án xây dựng đồng thời vạch ra một chương trình tu đạo cho các phật tử.
Trong các kiến trúc của chùa Bút Tháp chúng ta có thể tìm được những bộ phận kiến trúc mang dấu ấn Trung Hoa một cách đậm nét nhất, đó là hàng lan can bao quanh tòa Thựợng Điện, lan can cầu đá, rào vây tháp đá Báo Nghiêm, một vài kiến trúc ở tòa Thượng Điện. Ngay cả lối bố trí kiến trúc công trình theo kiểu "nội công ngoại quốc" một cách đăng đối, chặt chẽ. Ảnh hưởng của kiến trúc Trung Hoa có lẽ thể hiện rõ nét nhất là ở cầu đá và tháp Báo Nghiêm. Cầu được tạo dáng cong vồng lên. Đường thông thủy phía dưới được xây theo hình vòm cống bằng đá hình múi bưởi, đó là kỹ thuật xây cất Trung Hoa, giống như kỹ thuật xây mộ cổ Trung Quốc mà chúng ta thường gọi là mộ Hán. Mảng kiến trúc ở phần cuối chót lan c an của hai bên cầu càng thể hiện rõ nét hơn, nó hoàn toàn giống với bộ phận có chức năng tương ứng với bộ phận đi vào Đạt Ma Động trong chùa Thiếu Lâm Tự (Nam Trung Hoa).
Hình dáng và các bộ phận kiến trúc ở tháp đá Báo Nghiêm cũng khiến chúng ta nghĩ đến Trung Hoa trong kiến trúc tháp. Nếu đi sâu vào kiến trúc ở tháp đá này, chúng ta sẽ thấy một phần của tháp là một chiếc "đình" bát giác Trung Hoa với các bộ phận kiến trúc đặc trưng cho kiến trúc Trung Hoa đó là các "quản lạc" nằm dưới các mái hiên, đỡ các quản lạc này có các "tước thế". Trong kiến trúc Việt thế kỷ XVII chúng ta chưa gặp các cấu kiện kiến trúc này. Song rõ ràng, những yếu tố mang đậm dấu ấn Trung Hoa trong kiến trúc đã kết hợp được một cách hài hòa với các yếu tố văn hóa truyền thống của người Việt. Sự phối hợp này không tỏ ra khiên cưỡng mà trái lại, nó thể hiện được sự hòa nhập, ăn ý.AN>
Chùa Bút Tháp có một hệ thống các mảng chạm khắc rất đẹp và độc đáo. Trang trí được thể hiện ở mọi nơi, trên các chất liệu gỗ và đá, trên kiến trúc và trên đồ thờ.
Trên lan can bao quanh tòa Thượng Điện có 26 bức, trên lan can cầu thang đá nối với tòa Tích Thiện Am có 12 bức và ở lan can quanh sân Tháp Báo Nghiêm có 12 bức chạm đá. Như vậy, tổng cộng số các bức chạm khắc trên đá chùa Bút Tháp là 51 bức chạm với nhiều đề tài khác nhau, nhưng đều thống nhất với nhau ở mặt chất liệu, phong cách và như vậy, thống nhất về niên đại. Hình ảnh chạm khắc ở đây sống động, tươi vui, hàm chứa ý nghĩa đạo phật và đặc biệt mang đậm tính chất nghệ thuật thiền.
Tất cả các bức chạm tập trung về đề tài cỏ cây hoa lá như: sen, cúc, trúc, lan, tùng, các loại động vật như: ngựa, dê, trâu, khỉ, hổ, cá, cò và những linh vật: rồng, long mã...
Ngoài ra ở chùa Bút Tháp, ta có thể thấy hệ thống tượng dựng trong chùa rất phong phú, kết hợp nhuần nhuyễn giữa nguyên tắc tạo tượng Phật giáo với phong cách truyền thống một cách có sáng tạo để tạo ra dấu ấn riêng. Tượng ở chùa này tuy mang nhiều nét kế thừa phong cách tạc tượng ở thời Mạc song nó đã đạt đến giá trị nghệ thuật rất cao, chẳng hạn như bộ tượng tam thế, tượng Quan âm tọa sơn, tượng Văn Phù và Phổ Hiền Bồ tát; các phong tượng hậu bằng gỗ như tượng Hoàng thái hậu Trịnh Thị Ngọc Trúc, tượng Công chúa Lê Thị Ngọc Duyên, tượng Quận chúa Trịnh Thị Ngọc Cơ, các pho tượng cổ. Trong nghệ thuật tạo hình của người Việt, chúng ta đã gặp tượng hậu phật ít nhất t ừ thế kỷ XVI, như tượng Mạc Đăng Dung và tượng công chúa ở chùa Trà Phương (Kiến An- Hải Phòng), tượng bà hậu trên phù điêu đá ở chùa Bối Khê (Thanh Oai- Hà Tây).
Song thế kỷ XVI loại tượng này chưa nhiều và chủ yếu được làm dưới hình thức phù điêu trên đá. Tượng hậu phật thực sự nở rộ vào thế kỷ thứ XVII và có thể nói rằng, ở chùa Bút Tháp chúng ta gặp những pho tượng chân dung hoàn chỉnh nhất và được xem là khuôn mẫu tạo hình cho những giai đoạn sau. Cho đến ngày nay, chùa Bút Tháp vẫn giữ trong mình những giá trị đặc sắc được tích tụ trong mỗi quá trình tồn tại của mình. Hằng năm, mỗi dịp xuân về, hội chùa Bút Tháp lại được diễn ra trong niềm vui náo nức và lòng sùng kính của khách hành hương. Trải qua bao dặm dài của lịch sử, chùa Bút Tháp luôn luôn được chân trọng, được bảo vệ gìn giữ và toàn dân đang tôn tạo n gày càng đẹ p hơn. Đây đang trở thành một điểm du lịch, một địa chỉ hành hương của đồng bào cả nước và khách nước ngoài.
Tổng hợp

Read more...

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Mối tình đầu

(Dân trí) - Trong cuộc đời, mỗi con người được nhận rất nhiều tình cảm. Tình cảm nào cũng thiêng liêng, cao quý và có giá trị. Song có lẽ, mối tình đầu luôn để lại những dấu ấn, kỉ niệm khó phai nhòa nhất, dù thời gian có bạc màu.

Tình đầu thường không đến chóng vánh, không phải là tiếng sét ái tình, không phải là những tình cảm xuất phát ngay từ “cái nhìn đầu tiên”.Mối tình đầu bước chân vào cuộc sống của ta nhẹ nhàng như những làn gió.
Để rồi một lúc nào đó, bất chợt ta bắt gặp cái nhìn đắm đuối, cử chỉ ngây ngô, một món quà giấu vội. Đó thường là nguồn cội của tình cảm nồng thắm ban đầu.Tình đầu là khi những ngón tay của bạn lần đầu tiên được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác. Lúc đó, bạn mới chợt phát hiện cảm giác thiếu thiếu bấy lâu và cảm giác vững chắc, ấm áp cho những ngón tay mình.
Để rồi sau những phút giây đầu ngượng nghịu, những ngón tay bạn bắt đầu quen tìm đến những ngón tay thô ráp kia để được sưởi ấm, yêu thương.Tình đầu là cái ôm đầu tiên khi bạn đang khóc. Cảm giác được thỏa sức khóc trên vai người khác mới thật dễ chịu, ấm áp làm sao.
Lúc đó bạn biết chắc chắn rằng cho dù lúc này cả thế giới có đổ ập xuống, bạn vẫn không phải là kẻ cô đơn. Vẫn có người bên bạn, chia sẻ những phút buồn vui cay đắng với bạn.Và rồi tình đầu là nụ hôn vội, ngượng ngùng, vụng về, cũng là giây phút thăng hoa nhất trong cuộc đời của mỗi con người.
Bạn nhận thấy đôi môi mình tê tê, lòng mình lâng lâng theo cánh gió. Để rồi mãi sau đó, bạn mới cảm nhận được vị ngọt ngào, nồng thắm của tình yêu.Sau này có thể bạn sẽ có nhiều nụ hôn khác với những cảm nhận và hương vị khác. Nhưng cảm giác tê tê, lâng lâng đó sẽ mãi không bao giờ quay trở lại.
Tình đầu luôn đẹp bởi nó ẩn chứa những xúc cảm mới lạ ban đầu, hồn nhiên, e ấp, ngượng ngùng mà luôn nồng cháy. Lúc đó, bạn sống trong cảm giác khám phá, phát hiện và tìm kiếm. Bởi thế mà đó là tình cảm đáng nhớ, đáng yêu nhất trong suốt cuộc đời.
Đọc những dòng cảm xúc này, những ai sắp yêu xin hãy mở lòng mình đón nhận. Để rồi sau đó bạn sẽ có những giây phút lãng mạn, tuyệt vời hơn thế này rất nhiều.
Với ai đã trải qua mối tình đầu, có thể bài viết này gợi lại cho bạn cảm giác buồn, cảm giác vui, song một điều chắc rằng nó sẽ giúp bạn nhớ lại những phút giây rung động đầu đời.

Read more...

Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Đừng lướt qua cuộc sống

Một chàng thanh niên trẻ và thành đạt đang ngao du trên phố bằng chiếc xe Jaguar mới. Anh ta đi khá nhanh nhưng vẫn tò mò quan sát mấy đứa trẻ con đang ném thứ gì đó từ bãi đỗ xe.
Bất chợt…Anh thoáng thấy có vật vừa ném vào xe mình. Dừng xe ngay lập tức, nhưng anh không thấy có một ai. Thay vào đó là vết tích của một viên gạch đã đập mạnh vào bên cạnh cánh cửa chiếc Jaguar. Đạp phanh, lái chiếc Jaguar quay trở lại nơi mà viên gạch đã được ném ra, người lái xe giận dữ nhảy ra ngoài.
Anh ta tóm lấy cậu bé gần nhất và đẩy cậu sát lại chỗ đỗ ô tô, quát lớn: “Viên gạch này là sao và mày là ai? Mày vừa làm cái quái quỷ gì thế? Đó là cái ô tô mới và viên gạch mày ném sẽ khiến tao phải mất rất nhiều tiền để sửa nó. Mày có biết điều đó không? Tại sao mày lại làm vậy?”.Cậu bé có vẻ hoảng sợ: “Cháu thực sự xin lỗi... Nhưng cháu không biết làm cách nào khác. Cháu đã ném viên gạch vì không một ai dừng lại giúp cháu cả”.
Những giọt nước mắt bắt đầu chảy dài xuống mặt và cằm cậu bé, cậu chỉ vào chỗ khuất bãi đỗ xe gần đó.“Kia là anh trai cháu”, cậu nói. “Anh ấy bị chệch bánh xe lăn và ngã ra lề đường nhưng cháu thì không thể nào đỡ nổi anh ấy lên”.
Nước mắt trực trào ra, cậu bé hỏi người thanh niên còn đang ngỡ ngàng: “Ông có thể giúp cháu đưa anh ấy trở lại xe lăn không ạ? Anh ấy bị thương, anh ấy quá nặng đối với cháu”.
Không nói nên lời, người lái xe vội vã chạy ngay đến và nâng cậu bé tàn tật lên lại chiếc xe lăn. Sau đó, lại gần chiếc Jaguar, anh sờ tay vào vết xước. Vết cắt còn mới, nhưng một thoáng trong đầu, anh thấy, thực ra thì cũng chưa đến mức quá tệ.
“Cám ơn ông. Chúa sẽ ban phước lành cho ông”. Đứa trẻ xúc động nói với người lạ mặt.
Sửng sốt trước thái độ của đứa trẻ, chàng thanh niên nhìn theo đứa trẻ đẩy chiếc xe lăn xuống vỉa hè hướng về nhà của nó.
Nhìn lại chiếc Jaguar, sự hư hại rất dễ nhận thấy nhưng anh không bao giờ băn khoăn đến chuyện sửa chữa vết lõm ở cạnh cửa nữa. Anh sẽ giữ vết lõm đó để nhắc nhở mình rằng: “Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh, và nếu có ai đó ném đá vào bạn thì hãy khoan tức giận, rất có thể họ đang cần bạn giúp đỡ”.
Và bạn hãy nên nhớ rằng: Đừng để cuộc sống hối hả cuốn đi cả lòng tốt trong mỗi con người, bạn nha.
DTO/DC

Read more...

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

Giữ dìn bản sắc văn hóa dân tộc" Văn hóa làng"

Trong sâu thẳm tâm thức người Việt, hình ảnh mái đình, cây đa luôn ở vào cung bậc nhạy cảm nhất và có sức gợi nhớ mãnh liệt. Bất cứ người Việt nào cũng có và cần một vùng quê để yêu thương, để nhớ. Thật bất hạnh cho ai đó không có được một “vùng thương nhớ” ấy trong hoài niệm tuổi thơ. Đã là hoài niệm thì cho dù nơi ấy có cơ cực tủi nhục đến đâu, có xơ xác lam lũ thế nào, có để lại những dấu ấn buồn đau đến mấy, thì vẫn có sức gọi dậy những vang bóng một thời đầy ắp những kỉ niệm mông lung, ấm áp. Về làng, ta về làng, hai tiếng giục giã đến nao lòng những người vì cuộc mưu sinh, vì một sự nghiệp phải xa quê. “Ai về làng cũ hôm nay, Thư này đưa hộ cho thầy mẹ tôi. Con đi mười mấy năm trời, Một thân bé bỏng nửa đời gió sương…” (Nguyễn Bính).
Mà đã về làng thì làm sao có thể không nhớ, không thăm cái đình.
“Trúc xinh trúc mọc bên đình, em xinh..” đấy là cái hồn cốt của làng đã được thăng hoa trong cảm thức thẩm mĩ dân tộc với những hình tượng độc đáo xao động lòng người chứ cái đình thường giữa một vị trí trang trọng trong ý thức của dân làng. “Cái đình là trung tâm của làng. Làng nào cũng có đền thờ ông thần hoàng. Đình được cất cao ráo khang trang, thế tất theo phong thủy, nơi phong quang nhất”, Tô Hoài luận về “Cái đình làng” trong “Chuyện cũ Hà Nội” như vậy.
Trong “Việt Nam văn hóa sử cương” xuất bản năm 1938, học giả Đào Duy Anh chỉ rõ: “Đối với dân làng, thần Thành Hoàng là biểu tượng của lịch sử, phong tục, đạo đức pháp lệ cùng hi vọng chung của cả làng, lại cũng là một thứ uy quyền siêu việt, một mối liên lạc vô hình, khiến cho hương thôn thành một đoàn thể có thống nhất và tổ chức chặt chịa”.
Ẩn chìm trong màn sương hư ảo của tín ngưỡng mang tính huyền bí là bóng dáng của sức cố kết cộng đồng trong trong tâm lý làng xã dược thăng hoa, bụi thời gian dần dà phong kín cái cốt lõi hiện thực của cuộc sống làng quê. Trong dòng chảy thời gian ấy, với bao biến thiên của lịch sử và những đảo lộn xã hội, cái làng quê đã bị xáo động dữ dội, những tục lệ ấy rồi cũng nhạt nhòa, may mắn chỉ còn gợi lại trong hồi ức của một lớp người nay đã ngày càng hiếm. Tuy nhiên , dù có chìm vào quên lãng, rồi đây lớp người “cổ lai hi” hôm nay đã không còn nữa, thì hồi ức ấy vẫn còn đọng lại trong nền văn hóa làng vốn là nguồn sinh khí nuôi dưỡng bản sắc văn hóa dân tộc.
“Ngày qua ngày lại qua ngày. Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng”. Có người cho rằng, cái quy luật tất yếu và phũ phàng của quá trình đô thị hóa, công nghiệp hóa, hiện đại hóa “ngày qua ngày lại qua ngày” dường như đã vùi dập không thương tiếc nền văn hóa làng ấy. Cho dù có muốn cưỡng lại cũng chỉ là những khát vọng. Bởi thế, không không biết với việc Hà Nội mở rộng gấp nhiều lần, “Ai khéo xoay ra phố nửa làng” (Tú Xương) thì người nông dân Thủ Đô với “hương dồng gió nội bay đi ít nhiều” liệu có góp phần vào việc “nông thôn hóa đô thi” của một Hà Nội văn minh, hiện đại đến đâu và rồi có dị ứng lại với những cặn bã của văn minh đô thị?
Một câu hỏi đặt ra: Liệu có nhất thiết buộc phải đánh đổi một nông thôn xanh tươi và hài hòa với thiên nhiên, nơi ấp ủ nền văn hóa dân tộc để đổi lấy một nông thôn tàn tạ, nham nhở, phố không ra phố, làng chẳng ra làng không? Câu hỏi đó như một điệp khúc buồn day dứt, cứ trở đi trở lại mãi khi bàn về vấn nạn nông thôn, đặc biệt khi nói về văn hóa làng.
Những tổn thương nặng nề trong chiến tranh, nhất là những vết thương trong cải cách ruộng đất, chỉnh đốn tổ chức ở miền Bắc, với những năm 50 thế kỉ XX chưa kịp bịt miệng, lên da non, thì những sai lầm của chủ nghĩ giáo điều duy ý chí trong việc áp đặt mô hình kế hoạch hóa tập trung bao cấp, rồi với việc hối hả thúc đẩy quá trình tập thể hóa nông nghiệp với hợp tác xã bậc thấp rồi hợp tác xã bậc cao, tiếp tục làm cho nó lở loét thêm, thúc đẩy sự biến dạng. Và tàn tạ của nền văn hóa làng. Và rồi, với tiến trình đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa, đô thị hóa chưa có một định hướng hợp lý đã dẩy nhanh thêm quá trình tan rã và biến dạng của nền văn hóa làng đó. Không khéo lần công phá dữ dội của làn sóng đô thị hóa và công nghiệp kì này, nếu không có một sự chuyển đổi về nhận thức và đường lối, sẽ là đòn trí mạng làm sụp đổ hẳn nền văn hóa làng. Mà cần nhớ rắng, làm sụp đổ hẳn nền văn hóa làng, tức là nhổ bật cái gốc của văn hóa Việt nam với cấu trúc chặt chẽ của ba nhân tố: Văn hóa nhà, văn hóa làng và văn hóa nước, cái làm nên bản sắc của dân tộc Việt Nam. Để cảm nhận được đầy đủ điều ấy, phải ngược dòng lịch sử mà hiểu ra rằng trong cái thế kẹt của vị thế địa chính trị “trứng nằm dưới đá” Việt nam muốn tồn tại và phát triển phải rèn cho mình bản lĩnh có cứng mới đứng được đầu gió, dám tự khẳng định mình, sớm rèn luyện bản lĩnh “dám là mình”. Không có phẩm chất đó thì dân tộc này không thể tồn tại chứ chưa nói gì đến phát triển. Biết bao lần kẻ thù đã muốn biến nước ta thành quận huyện của chúng, thậm chí chỉ là một xứ thuộc mẫu quốc ở tít tắp bên kia đại dương, xóa tên Việt Nam trên bản đồ thế giới. Để thực hiện phải tiêu diệt ý chí đề kháng được hun đúc trong nền văn hóa vốn là nguồn sức mạnh bất tận của dân tộc Việt Nam. Kẻ thù không sao đồng hóa được dân tộc này vì chúng có thể chiếm giữ được nước (thủ đô, huyết mạch giao thông) song không sao chiếm được làng, không làm băng hoại được nền văn hóa làng. Còn làng thì còn nước là sức sống bất tận của dân tộc ta. Cốt lõi của sức sống đó là gì, chất xi măng gắn kết mọi con người trong cộng đồng dân tộc này là gì, nếu không phải là văn hóa? Nói như Phạm Văn: “Văn hóa là sợi chỉ đỏ xuyên suốt toàn bộ lịch sử của dân tộc, nó làm nên sức sống mãnh liệt, giúp cộng đồng dân tộc Việt Nam vượt qua biết bao sóng gió và thác ghềnh tưởng chừng không thể vượt qua được để không ngừng lớn mạnh”.
Những cơn binh lửa tàn phá thành tựu của nền văn hóa dân tộc khi… “sách vở đi đời. Muốn tìm sự tích sau cơn khói lạnh tro tàn, thật sự rất khổ tâm về nỗi nét sai, chữ sót…” mà sử gia Ngô Sĩ Liên từng xót xa, thì nếu chiêm nghiệm sâu sắc, chiến tranh cũng chỉ có thể tiêu hủy những thành tựu văn hóa vật thể và khi cơn binh lửa qua đi vẫn có thể trùng tu, xây dựng lại, còn những hủy hoại diễn ra từ sau những năm 50 thế kỉ XX trở lại đây, thì không chỉ những di sản văn hóa vật thể mà cùng với chúng những di sản văn hóa phi vật thể, đời sống tâm linh, nơi sâu thẳm của tâm hồn con người, có ý nghĩa khởi động, dẫn dắt ý nghĩ và hành động hướng thiện của con người đã bị xúc phạm dữ dội.
Dường như chúng ta chưa thấy và không chịu thấy rằng, được đặt vào nơi phong quang nhất, trung tâm của làng, ngôi đình làng có ý nghĩa thiêng liêng trong đời sống làng quê. Cùng với ngôi đình làng, phải kể đến ngôi chùa làng. Chùa làng, đáp ứng một nhu cầu rất sâu đậm của đời sống thôn dã, là sự cân đối trở lại nét bất bình đẳng nặng nề trong sinh hoạt cộng đồng làng quê. Nếu ở đình làng, ngoài những ngày sóc vọng lễ tiết có “hội làng mở giữa mùa thu” mà cả dân làng đều tụ hội thì thông thường, chốn đình trung chỉ dành cho các quan viên bàn “việc làng”, người phụ nữ không can dự thì ngôi chùa làng là nơi dành cho các họ, các cụ, các bà, các cô thôn nữ, và đương nhiên trẻ em được dắt theo.
Đình làng, chùa làng, những biểu tượng văn hóa gần gũi, gắn bó với người nông dân, kể cả những người thành thị là gốc gác nông dân chính là báu vật quốc gia sát sườn với con người đang sống, đang thực hành công nghiệp hóa, đô thị hóa, hiện đại hóa. Trong một bài viết cảm động, tác giả của “Về nguồn”, nhà sư Thích Chơn Thiện đăng trên “Văn hóa Phật giáo” số 71 đã khẩn khoản: “Đất vua, chùa làng vốn là căn bản của Phật giáo, với số nông dân chiếm khoảng 70% dân số cả nước, thế mà hình ảnh ngôi chùa làng, tiếng chuông thanh thản, đầm ấm… đang trở nên hiếm hoi ở nông thôn. Ước chi mỗi làng quê đều có đình, có chùa… Về làng cũng chính là về với tâm hồn dân tộc, với an bình, hạnh lạc. Mong thay! Mà thật ra, có người dân thành phố nào không có gốc gác nông thôn?
Nói về cái “gốc gác” nông thôn ấy, người viết bài này đã có dịp gợi lên trong một bài viết đã đăng trên Hà Nội ngàn năm về nét duyên dáng “phố” quyện vào nhau, trong “phố phái”, tên gọi quen thuộc một số sáng tác của danh họa Bùi Xuân Phái, báu vật của thủ đô. Những ý niệm sâu lắng về đất nước: Nghèo, nhưng dám là mình, từ một nền văn minh lúa nước của miền nhiệt đới gió mùa mà chủ động và sáng tạo trong cách đi vào công nghiệp hóa, đô thị hóa, hiện đại hóa để từ đó mà không đánh mất bản sắc văn hóa dân tộc. Ấy thế mà, có người đã dõng dạc tuyên bố: “Muốn hội nhập, phải thoát khỏi văn hóa làng xã”. Cho nên, nói về hiện tượng đáng buồn đã xảy ra trong sự kiện “Lễ hội phố hoa Hà Nội chào mừng năm 2009 vừa rồi, người ta đã quy tất tội lỗi cho văn hóa làng! Rằng: “Xét về mặt văn hóa, những hành động này phát xuất từ văn hóa nông thôn, văn hóa làng xã mà ra… lối sống của môi trường làng xã còn đậm chất ở nhiều người dân Hà Nội nên đã gây ra sự cố trong những lễ hội hoa vừa qua”. Và rằng, “khi mở cửa, chất nông thôn đi vào đô thị nhiều hơn chất quốc tế không bổ sung kịp, không nhiều bằng chất nông thôn”. Từ đó mà đưa ra kết luận rất lạ lùng: “Người ta bẻ hoa, giật hoa vì người ta coi đó là chuyện hồn nhiên. Họ không thấy xấu hổ, không biết mình thiếu văn hóa. Đó là bản chất của văn hóa làng xã”.
Sao lại có thái độ khinh miệt với nông thôn và vô ơn làm vậy với người nông dân? Đành rằng trong “Văn hóa làng” đã trầm tích những mặt tiêu cực của lối sống tiểu nông đang là vật cản cho công nghiệp hóa và hiện đại hóa, kiểu tư duy manh núm, vụn vặt tự trói mình trong lũy tre làng “ta về ta tắm ao ta”, dìm chết những khát vọng đổi mới, duy trì một tập quán trì trệ, bảo thủ. Cũng trong bài viết này, xin chỉ nhắc lại mỗi một khái quát về “mười cái nhất” của người nông dân: Cống hiến nhiều nhất. Hy sinh lớn nhất. Được giúp kém nhất. Bị đè nén thảm nhất. Bị tước đoạt nặng nhất. Cam chịu lâu dài nhất. Tha thứ cao nhất. Thích nghi tài giỏi nhất. Năng động khôn ngoan nhất.
Thay vì sự vô ơn với nông dân và thái độ miệt thị nông thôn, đổ lỗi cho “bản chất của văn hóa làng” đã gây nên những hiện tượng phản văn hóa, phải biết đau nỗi đau của con người ở khía cạnh tập trung nhất thuộc tính người: Nỗi đau văn hóa. Hơn thế, phải nhận cho ra nỗi đau văn hóa cũng chính là nỗi đau xã hội ở dạng phức tạp nhất, vừa cụ thể, lại vừa khái quát. Mà đã là vết thương xã hội, vết thương văn hóa thì rất khó chữa, đúng hơn, phải chữa rất công phu. Phòng bệnh không tốt để xảy ra rồi thì phải chữa trị rất lâu dài. Ngay khi vết thương đã lên da non thì vẫn dễ tái phát. Vì thế, cần phải có sự suy nghĩ nghiêm cẩn để phân tích một cách đầy đủ về hiện tượng đáng buồn nói trên ở chiều sâu của những ẩn ức dồn nén, rồi bộc phát ra trong hành vi. Cái đó, thuật ngữ chuyên môn xã hội gọi là tâm trạng xã hội. Cho nên, cùng với dồn lực tập trung tháo gỡ những khó khăn vè kinh tế, phải đặc biệt coi trọng phân tích tâm trạng xã hội, có như vậy mới đưa ra được những giải pháp đúng, Trực tiếp, cụ thể, và cơ bản để giải quyết từ gốc chứ không phỉa cắt tỉa từ cái ngọn.
Và vì văn hóa được hình thành theo quy luật thẩm thấu, nên cho dù trải qua những tàn phá thô bạo, những trấn áp nặng nề, trong sâu thẳm tâm linh của người dân nông dân, những nội dung văn hóa vô hình không dễ gì mất đi được. Chúng vẫn được ủ kín trong mỗi con người nhất là các cụ già. Và đấy là lý do giải thích sự khởi sắc của một số lễ nghi, tập tục qua các hội làng quê. Tuy không mất đi được, song những tổn thương thì rất khó hàn gắn. Những tổn thương đó đang được trị liệu, song hành với những trị liệu đó, “văn hóa làng" đang đứng trước một thách đố còn quyết liệt hơn nhiều làn sóng công nghiệp hóa và đô thị hóa công nghiệp. Liệu có thể khoanh tay ngắm nhìn sự một đi không trở lại những hình bóng quê hương, những ngôi đình, những ngôi chùa thân thiết sâu thẳm trong tâm thức người Việt chỉ còn là những “Vang bóng một thời”? Không!
“Văn hóa làng” chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn Việt Nam, góp phần hun đúc nên bản sắc văn hóa dân tộc được vun đắp trong suốt chiều dài lịch sử mấy ngàn năm, không có cái gốc đó, không thể có bề dày văn hóa hôm nay. Càng đi vào hiện đại, càng tiến sâu vào quá trình vào quá trình hội nhập quốc tế, càng phải biết gìn giữ, vun đắp cho cái gốc ấy. Đã mất gốc thì làm sao phát triển, và cho dù kinh tế có tăng trưởng bao nhiêu mà văn hóa lại lai căng, mất gốc thì sự tăng trưởng đó có chẳng có được bao nhiêu ý nghĩa.
Đương nhiên giữ lấy cái gốc không phải như giữ một cổ vật dặt trong hòm kín của viện bảo tàng. Để cho cái gốc ấy vững thì phải luôn được tưới tắm, vun xới, bổ sung để làm phong phú hơn sức sống văn hóa Việt Nam. Đó là tính chất toàn dân tộc mới mẻ hơn, đa dạng hơn trong chất con người thời đại qua tiến trình giao thoa và hội nhập văn hóa thế giới. Chất văn hóa toàn dân tộc và hội nhập văn hóa với thế giới. Chất văn hóa toàn dân tộc và chất văn hóa con người toàn cầu đang nâng cao và làm phong phú thêm nền văn hóa dân tộc với sự hòa quyện gắn bó giữa ba nhân tố: Nhà, làng và nước. Văn hóa nhà (gia đình), văn hóa làng cũng vì thế có những nội dung mới, phong phú hơn, đa dạng hơn. Đấy cũng là quá hiện đại hóa truyền thống và truyền thống hóa hiện đại.
Đấy là chưa nói đến chuyện, vào những thập kỷ cuối thế kỷ XX bước sang thế kỷ XXI thế giới càng nhận thức rõ chính văn hóa mới là động lực và sức mạnh của phát triển. Trong quá trình toàn cầu hóa về kinh tế, mỗi quốc gia lại phải lo gìn giữ và phát triển trong một thế giới đa cực và đa dạng.
Hãy nhìn vào ngôi đình làng, ngôi chùa làng, trừ một số ít được giữ gìn hoặc đang được trùng tu, còn lại thì đang tàn tạ, tiêu điều, bằng nhận thức ấy mới thấy cần phải trả lại cho chúng cái chức năng văn hóa trong đời sống tinh thần của người Việt Nam. Biết hiện đại hóa những tinh hoa của bản lĩnh văn hóa truyền thống, nâng chúng lên một tầm mới trong sự nghiệp phát triển và hội nhập của đất nước hôm nay chúng ta sẽ đến với thế giới bằng chính bản lĩnh của văn hóa Việt Nam.
Nguồn: Hà Nội ngàn năm


Read more...

Vùng thương nhớ

Liệu có bao nhiêu dân thành phố không có một gốc gác nông thôn? Năm hết Tết đến, thật thú vị cho những người thành thị nào có được niềm vui về quê ăn Tết.
Bất cứ người Việt nào cũng có, và cần có, một vùng quê để thương để nhớ. Thật bất hạnh cho ai đó không có được một “vùng thương nhớ" ấy trong hoài niệm tuổi thơ. Mà là hoài niệm, thì cho dù nơi ấy có cơ cực tủi nhục đến đâu, có xơ xác lam lũ thế nào, có để lại những dấu ấn buồn đau đến mấy, thì vẫn có sức gọi dậy những vang bóng một thời đầy ắp những kỷ niệm mông lung, ấm áp.

Cơn lốc đô thị
Về làng, ta về làng, những tiếng ấy giục giã đến nao lòng những người vì cuộc mưu sinh phải xa cái làng quê yêu dấu của mình. "Ai về làng cũ hôm nay, Thư này đưa hộ cho thầy mẹ tôi. Con đi men mấy năm trời, Một thân bé bỏng, nửa đời gió sương... Con đi năm ấy tháng tư, Lúa chiêm xấp xỉ giỗ từ tháng ba. Con đi quạnh cửa quạnh nhà, Cha già đập lúa, mẹ già giũ rơm. Cha giậm gạo, mẹ vần cơm. Có con, con vắng, ai làm thay cho". (Nguyễn Bính).
Và, nói như Tô Hoài thì "mỗi cái cây ở thôn xóm cũng như con người đều mang sự tích cuộc đời và cái hồn cốt của nó" (Chuyện cũ Hà Nội). Chẳng phải chỉ Nguyễn Bính, chỉ Tô Hoài, không thiếu những tác phẩm văn học nghệ thuật sáng giá đã khơi dậy trong sâu thẳm tâm hồn người dân thành thị nỗi niềm xao xuyến ấy, bởi lẽ đơn giản: Đúng là không có người thành thị nào lại không có gốc gác làng quê.
Xin chỉ gợi ra đây nét độc đáo đó trong tác phẩm của danh họa Bùi Xuân Phái mà một trong đó , "Phố Phái" , danh xưng đã đi vào lịch sử, được người Hà Nội trân trọng giữ gìn như báu vật của thủ đô. Qua đôi mắt thiên tài và đường nét, sắc màu của "Phố Phái", cảm quan thẩm mỹ đậm đặc đã thức dậy trong người nhìn ngắm niềm xao xuyến giữa “phố” và “làng”.
Với “Phố Phái”, chỉ có mái nâu cũ kỹ chẳng khác mấy với những mái ngói làng quê, được thăng hoa bên những gam màu quen thuộc trong cảm thức dân dã. Nét dáng "làng" và nét dáng "phố" quyện vào nhau, thức dậy những ý niệm sâu lắng về đất nước: nghèo, nhưng dám là mình. Phải chăng điều đó là một minh chứng sáng tỏ của cái gọi là bản sắc dân tộc? Nghĩ kỹ ra, ngọn nguồn của bản sắc ấy đến từ đâu nếu không phải từ văn hóa làng?
Trong sâu thẳm tâm thức người Việt, hình ảnh cây đa, bến nước, mái đình làng, ngôi chùa làng luôn ở vào cung bậc nhạy nhất và có sức gợi nhớ mãnh liệt.
"Ngày qua ngày lại qua ngày. Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang. Không sang là chẳng đường sang đã đành. Nhưng đây cách một đầu đình. Có xa xôi mấy cho tình xa xôi"! Có người cho rằng, cái quy luật tất yếu và phũ phàng của quá trình đô thị hóa, công nghiệp hóa, hiện đại hóa "ngày qua ngày lại qua ngày" dường như đã vùi dập không thương tiếc nền văn hóa làng. Cho dù có muốn cưỡng lại cũng chỉ là những khát khao vô vọng: "Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa, Như hôm em đi lễ chùa, Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh". Câu thơ ấy ra đời đã hơn hai phần ba thế kỷ, giờ đây sau bao biến động, vật đổi sao dời, đọc lại càng thấy tội nghiệp cho sự vô vọng đó.
Nhạt phai gốc gác - làm sao phát triển?
Cần nhớ rằng các thế lực ngoại xâm trong mọi thời đại đã không sao đồng hóa được dân tộc này vì chúng có thể chiếm giữ được nước (thủ đô, huyết mạch giao thông) song không sao chiếm được làng, băng hoại được nền văn hóa làng. Còn làng thì còn nước, sự gắn kết làng-nước là sức sống bất tận của dân tộc ta. Cốt lõi của sức sống đó là gì, chất xi măng gắn kết mọi con người trong cộng đồng dân tộc này là gì, nếu không phải là văn hóa?
"Văn hóa làng" chính là cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn Việt Nam, góp phần hun đúc nên bản sắc văn hóa dân tộc được vun đắp trong suốt chiều dài lịch sử mấy ngàn năm, không có cái gốc đó, không thể có bề dày văn hóa hôm nay.
Đương nhiên, cũng trong văn hóa làng đã trầm tích những nét tiêu cực của con người Việt Nam nông dân. Lối suy nghĩ vụn vặt, tản mạn tự trói mình trong lũy tre làng của lối sống tự cấp tự túc không sao chuyển nổi sang kinh tế hàng hóa để phát triển bứt lên. Nhưng văn hóa làng không chỉ có thế. Cùng với những tiêu cực phải xóa bỏ, phải biết ra sức trân trọng gìn giữ và phát huy những cốt lõi tinh hoa của văn hóa làng, cái gốc của văn hóa dân tộc.
Càng đi vào hiện đại, càng tiến sâu vào quá trình hội nhập quốc tế, càng phải biết gìn giữ, vun đắp cho cái gốc ấy. Đã mất gốc thì làm sao phát triển, cho dù kinh tế có tăng trưởng bao nhiêu mà văn hóa lai căng, mất gốc thì sự tăng trưởng đó chẳng có được bao nhiêu ý nghĩa. Đấy là chưa nói đến chuyện, trong những thập kỷ bước sang thế kỷ XXI, thế giới ngày càng nhận thức rõ chính văn hóa mới là động lực và sức mạnh của phát triển. Trong quá trình toàn cầu hóa về kinh tế, mỗi quốc gia lại phải lo gìn giữ và phát triển bản sắc văn hóa của mình. Văn hóa Việt Nam là gì để có thể góp vào sự đa dạng đó?
Liệu có thể đánh thức cảm quan thẩm mỹ “Qua đình ngã nón trông đình. Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu” và biết xao động với hình ảnh "Sư già quét lá sau chùa, Để thiêu xác lá trước giờ lên chuông" trong xã hội hiện đại?
Hoài cổ ư? Cũng có thể. Nhưng xin nhớ cho, một trong 18 bộ phim hay nhất qua mọi thời đại của điện ảnh châu Á do đài CNN (Mỹ) bình chọn năm 2008 chính là phim Bao giờ cho đến tháng mười của đạo diễn Đặng Nhật Minh, bộ phim duy nhất của điện ảnh Việt Nam được đưa vào trong danh sách bình chọn đó. Phải chăng vì chiều sâu thẳm của bộ phim đó đề cập đến một chủ đề hiện đại trên một cái nền của cảm quan thẩm mỹ dân tộc.
Và có đúng là đã một đi không trở lạicâu thơ Nguyễn Bính: "Trên đường cát mịn một đôi cô. Yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa. Gậy trúc dắt bà già tóc bạc. Tay lần tràng hạt miệng nam mô"? Liệu có phải đây chỉ là hoài niệm về một vùng thương nhớ, quyến rũ mà dường như đã một đi không trở lại? Nhất là khi mà tiến trình công nghiệp hóa và hiện đại hóa được đẩy tới, mà ai đó trong cái nhìn thiển cận ăn xổi ở thì, cứ ngỡ như chỉ muốn đưa chuyện thi “người mẫu”, thi “hoa hậu” lượn lờ khoe các vòng eo thay cho "yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa"! Liệu có tất yếu phải cho lên ngôi chiếc áo tắm hai mảnh là biểu tượng của văn minh đô thị thay cho nét duyên thầm kín đáo của cô gái làng không nhỉ?
Trong một bài viết cảm động, tác giả của Về nguồn đăng trên Văn hóa Phật giáo, nhà sư Thích Chơn Thiện khẩn khoản: "Đất vua, chùa làng, phong cảnh Bụt; chùa làng vốn là căn bản của Phật giáo, với số nông dân chiếm khoảng 70% dân số cả nước, thế mà hình ảnh ngôi chùa làng, tiếng chuông thanh thản, đầm ấm đang trở nên hiếm hoi ở nóng thôn... Về làng cũng chính là về nguồn, về với tâm hồn dân tộc, với an bình, hạnh lạc. Mong thay!".
Phải chăng đây cũng là niềm mong ước của phần lớn người thành thị gắn bó với cội nguồn của mình?
Nguồn: Người đô thị

Read more...

Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

10 đài phun nước độc đáo nhất Thế Giới

1>Đài phun nước e. Đài phun Wealth Singapore : Được mệnh danh là đài phun của sự giàu sang, đài phun Wealth nằm ở Suntec City, một trong những khu mua sắm cao cấp nổi tiếng của Singapore.
2>Đài phun nước nhảy múa (Dubai)
3> Đài phun nước EL Alamein (Sydney, New South Wales, Úc)
4> Cầu phun nước Banpo (Seoul, Korea)
5>Đài phun nước mặt người (Chicago, Illinois, Hoa Kỳ)
6> Đài phun Vòng (Atlanta, Georgia, Hoa Kỳ)
7>Đài phun : xoáy nước Charybdis được thiết kế bởi William Pye

8> Đài phun nổi trên mặt nước: được thiết kế bởi Isamu Noguchi

9>Đài phun nước đầu người Swarovski (Wattens, Áo)
10> Đài phun nước Bellagio (Las Vegas, Hoa Kỳ)
Nguồn: An Hân

Read more...

Vương quốc chúa bướm Mexico

Hàng năm, hàng triệu con bướm hoàng đế lại làm một cuộc đại chuyển cư dài 4.828 km từ xứ lạnh Bắc Mỹ Canada đến Mexico ở Nam Mỹ để “trú đông”.
Mexico đã thành lập một loạt các khu bảo tồn để bảo vệ loài động vật xinh đẹp này.
-Điểm đặc biệt là, không một chú bướm nào có khả năng thực hiện đủ cuộc hành trình, nhưng thế hệ con cháu chúng lại tiếp tục chặng đường và phải mất từ 3 tới 4 thế hệ bướm mới hoàn thành được
-Cuộc “hành hương” trở về Canada để hưởng mùa hè cũng là cuộc hành hương của 3-4 thế hệ bướm như thế.
Khu bảo tồn bướm Mexico được công nhận là một trong tám kì quan thiên nhiên thế giới mới
Nguồn: Nguyễn Minh

Read more...

Thứ Năm, 2 tháng 7, 2009

Công chúa' Seol Chil xinh đẹp trong váy cưới'

Đài truyền hình KBS công bố loạt ảnh đám cưới của cô hai Seol Chil - do nữ diễn viên Lee Tea Ran thủ vai - với trung uý Yeon Hanam trong "Những nàng công chúa nổi tiếng", bộ phim đang thu hút khán giả trên VTV3.Cô dâu tươi tắn và hạnh phúc bước bên chú rể với sự chứng kiến của người thân. Mối tình của họ đã đơm hoa kết trái sau nhiều trắc trở.
Seol Chil trong bộ váy cưới
Người thân trong gia đình: Từ phải sang anh rể Seol Chil, chị cả và bà ngoại
Cô dâu được đưa đến hội trường bằng xe Jeep
Chú rể Yeon Hanam-do Park Hae Jin đóng- ngóng chờ cô dâu
Nét ưu tư của Seol Chil, cô là người cuối cùng trong 4 chị em gái lập gia đình
Chú rể bước qua hàng quân danh dự
Cô dâu cấp bậc đại úy giơ tay chào
Người cha đưa cô dâu Seol Chil vào làm lễ
Đôi uyên ương sánh bước bên nhau
Seol Chil và Yeon Hanam làm lễ
Vui vẽ dưới làn hoa giấy
Nụ cười bẽn lẽn của cô dâu Seol Chil
Tung hoa...
Rước dâu bằng xe quân đội
Chụp ảnh cùng gia đình
Theo: VnExpress

Read more...

Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2009

Ghi nhanh "Tiếp sức mùa thi 2009"

Tiếp sức "Vượt vũ môn"

Hòa chung không khí cả nước kỹ niệm 98 năm ngày Bác ra đi tìm đường cứu nước và 6 năm ngày môi trường thế giới. Chương trình Tiếp sức mùa thi (TSMT) đã chính thức khởi động bằng lễ ra quân lúc 6h sáng ngày 5/6/2009 tại nhà văn hóa Thanh niên – số 4 Phạm Ngọc Thạch, 8 năm qua không phải là một chặng đường dài nhưng TSMT là một hoạt động có ý nghĩa xã hội to lớn và giá trị nhân văn sâu sắc.
5h30 buổi sáng cùng ngày, hàng ngàn Sinh viên từ khắp nơi trên địa bàn Tp đã đổ về với lòng nhiệt huyết và tinh thần tuổi trẻ luôn xung kích vì cộng đồng nhầm hỗ trợ thí sinh một cách nhanh chóng phát huy tinh thần sáng tạo và trách nhiệm của Sinh viên tư vấn và hướng dẫn tận tình ngay khi phụ huynh và thí sinh đặt chân vào thành phố nhầm tạo sự an tâm cho thí sinh bước vào kỳ thi tuyển sinh ĐH-CĐ năm nay.
Không khí càng sôi động hơn khi Sinh viên tiếp tục đổ về khu vực dự lễ, với khuôn viên hạn hẹp và chật ních người chỉ có cách là lách người thì mới đến được khu vực dự lễ, khi ấy lang can và cầu thang là nơi lí tưởng nhất để các Phóng viên chuyên nghiệp và nghiệp dư thi nhau bấm máy ảnh lách tách ví như đang cố gắng hết sức mình chiến đấu vì nghệ thuật. Những tiếng hò reo cổ vũ đã làm nóng hơn khán trường với những khẩu hiệu và băng reo đã được hô vang “Bến xe chợ lớn: Cái gì cũng lớn, Bến xe Miền tây: Cái gì cũng hay…”.
Sự sôi động là vậy nhưng nó chắc hẵn làm choáng ngộp với những bạn Sinh viên mới lần đầu tham dự bạn Nguyễn Thu Hiền Sv ĐH Kinh Tế Tp. HCM cho biết “ Vì không khí ở đây quá náo nhiệt, dẫn đến tình trạng chưa trật tự, sự ý thức chưa cao của các bạn Sinh viên, mong muốn của bạn có nơi rộng hơn để bớt nóng hơn và các bạn có thể tự do đi lại”, bạn Nguyễn Duy Trinh Sv năm thứ nhất CĐ Kinh Tế Tp. HCM cho biết “ rất vui, rất tự tin và rất sinh viên” đó cũng là tâm trạng khác nhau của các bạn lần đầu tham gia TSMT nhận định. Ngoài ra các bạn Sv còn được ăn sáng với một chiếc bánh mì ngọt, một chai nước được cung cấp miễn phí bởi nhà tài trợ.
7h00 sáng chương trình văn nghệ được bắt đầu những bài hát được biểu diễn bởi trường ĐH Hồng Bàng, các trò chơi mang đậm chất lửa Sv càng làm sức nóng lan tỏa nhanh hơn, náo nhiệt hơn nhầm mục đích tạo tâm lí thoải mái nhất đến các bạn SV tham dự và chuẩn dị bước vào những ngày tiếp sức đầy vất vã.
7h30 Lễ ra quân chính thức được tuyên bố bắt đầu theo thông tin từ ông Quách Hải Đạt- Giám đốc Trung tâm hỗ trợ HS-SV Tp.HCM ( đơn vị chịu trách nhiệm thực hiện chương trình TSMT) cho biết: “ Hiện nay tất cả đã ở tư thế sẵn sàng chờ đón Học sinh và Phụ huynh đến Tp.HCM!”. Sự “ sẵn sàng” ở đây được khái quát hóa thành những con số thống kê và những số liệu: Số lực lượng Sv đăng kí tham gia cấp thành và cấp cơ sở hơn 14.000 Sinh viên, song song với hoạt động đó là 26.000 chỗ trọ, 25.000 vé xe buýt, 70.000 cẩm nang, 190.000 xuất cơm và 100.000 phần bánh mì miễn phí, trong suốt hơn 50 ngày TSMT với khát vọng cống hiến sức trẻ và tinh thần tương thân tương ái, không ngại nắng mưa túc trực tại các điểm bến xe nhà ga, điểm xe buýt, hướng dẫn thí sinh về nơi ăn chốn ở an toàn cho thí sinh. Những lời khẳng định trên như hồi chuông đã lắc báo hiệu chương trình TSMT 2009 đã bắt đầu, những sinh viên đã sẵn sàng xung kích vì cộng đồngẤn tượng lớn nhất khi Tiến sĩ Võ Thành Nghĩa- Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Long chia sẽ “ Tôi là một anh Thanh niên đã già, gặp mặt các bạn những màu áo xanh tình nguyện, tôi thấy mình rất sung sức và trẻ lại”. Ngoài ra ông còn nhấn mạnh “TSMT năm nay sẽ để lại nhưng dấu ấn mới và sức lan tỏa mới đó là nhờ vào các bạn Sv tình nguyện nhờ các bạn mà chương trình TSMT đã đi vào thực tế nếu không có các bạn thì nó cũng chỉ là bản kế hoặch nằm trên giấy mà thôi”. Dường như ông rất tâm đắc với câu slogan “ Vì sự học là trọn đời” đã để lại dấu ấn đặc biệt nhất trong buổi ra quân ngày 5/6.
Theo ông Hoàng Văn Toàn Chủ tịch HĐQT Ngân hàng Đại Tín, ngân hàng sẽ hỗ trợ 50.000 xuất cơm miễn phí cho chương trình TSMT năm nay và ông còn hứa hẹn ngân hàng Đại Tín sẽ sẵn sàng đón nhận những “người tài” tương lai- những thí sinh xuất sắc hôm nay vào làm việc. Ngoài ra bà Nguyễn Thị Aí Trinh- Tổng GĐ công ty thực phẩm chay Âu Lạc đã chuẩn bị 139.000 xuất cơm miễn phí dành cho phụ huynh và những sĩ tử.
Cũng như mọi năm trước TSMT là một chương trình đang được sự ủng hộ của xã hội, một nhân tố đóng góp không thể thiếu cho thành công của chương trình là nhà trọ giá rẻ hoặc miễn phí của người dân theo thông tin từ ông Hồ Đắc Dung 71 tuổi, ngụ tại Cầu Ông Lãnh Q1- một trong những nhà trọ đã gắn bó lâu dài với chương trình TSMT “ Tôi không thể nhớ chính xác nhà tôi đã đón tiếp bao nhiêu thí sinh và phụ huynh. Riêng năm nay tôi dành 20 chỗ trọ cho thí sinh và phụ huynh và nếu trong mùa thi năm nay khan hiếm chổ trọ tôi cũng cố gắng và sẵn sàng nhận thêm, dù nhà hơi chật”. Tấm lòng hảo tâm của ông sẽ tạo tâm lý tốt cho thí sinh thi đại học đạt thành tích cao trong năm nay.
Được sự quan tâm lớn của xã hội theo thông tin tôi được biết hành quân và tiếp sức cùng các Sĩ tử và phụ huynh năm nay Báo Giác Ngộ thuộc Thành hội Phật giáo Việt Nam thực hiện chương trình TSMT lần đầu tiên với mục đích giúp đở các thí sinh từ các tỉnh thành về TP.HCM tham dự kỳ thi tuyển sinh ĐH-CĐ đạt kết quả tốt nhất với các tiêu chí được nêu ra cụ thể “ Cung cấp và hỗ trợ các xuất ăn chay miễn phí, nơi ở của thí sinh tại chùa và phương tiện đi lại cũng được hỗ trợ”.
Vuluan journalist

Read more...

Chương trình truyền hình

Qùa tặng âm nhạc "Nhớ mẹ yêu"

Chương trình Truyền Hình

Chương trình Truyền Hình

Mùa Hè Xanh 2008

Mùa Hè Xanh 2008


  © Blogger templates ProBlogger Template by Ourblogtemplates.com 2008

Back to TOP